(Chùm quả vối – Ảnh st)
Mùa hoa vối
Vũ Đan Thành
Đêm hoài niệm quá xa
Tưởng cũng đã nhạt nhòa trong miền ký ức
Bao nhiêu năm rồi niềm sâu thẳm đã đi qua
Những mùa hoa
Cây vối nở cạnh ao nhà
Trong đêm em vẫn thấy màu hoa màu trắng
Những cánh hoa nhỏ xíu em không bao giờ quên
Cái ngày ấy anh học trên em một lớp
Em ở đầu làng
Anh ở mãi cuối thôn
Có cây vối nghiêng nghiêng bên bờ ao đầu ngõ
Cửa sổ em nhìn ra
Chỉ mỗi đoạn ngắn thôi mà
Cả làng có mấy người đi học cấp ba
Anh không ở gần nhưng ngày nào cũng đi qua ngõ
Cây vối cạnh nhà em
Mùa hạ nào hoa vẫn nở…
Tối tối mẹ thường ra khóa cổng trước sân nhà
Con gái lớn cứ để lông bông rồi khổ đấy
Nhưng mẹ ơi mẹ quên không rào thật kỹ
Nên hoa vối trắng bên bờ ao hương nhè nhẹ
Vẫn se sẽ đi vào bên cửa sổ nhà em
Cây vối ngả bên bờ ao bao nhiêu năm mẹ biết
Từ hồi mẹ về đây hoa vối đã đơm đầy
Giữa mùa hè mùi hương hoa lạ lắm
Bao đêm đầu mẹ có ngủ được đâu
Em chẳng biết tình cờ bao nhiêu bận
Tan học về anh đi qua đầu ngõ nhà em
Em rẽ về nhà
Cành vối ngả về anh…
Rồi có một đêm không trăng
Đúng bóng hình anh như đứng chờ ai ở đó
Mấy đêm liền
Chẳng hiểu tại sao
Em lại chạy ra nhờ ban tối
Anh leo giúp hái giùm em chùm lá vối non
Để nấu nồi nước vối ngày mai cho bố mẹ làm đồng
Trong đêm tối em vẫn nhận ra nụ hoa vối trắng
Bối rối lạ lùng khi anh chạm tay em
Em chạy vội về nhà
Mẹ bước nhanh ra khóa cổng.
Thời gian trôi…
Anh đã vào trường quân sự tận Sơn Tây
Em vào một trường sư phạm ở tỉnh nhà
Những dịp nghỉ hè vào những đêm trăng chưa tỏ
Em và anh thường gặp nhau tại đó
Anh dường như chưa có lần nào anh ngỏ ý
Hoa vối cũng lặng im như em hồi đó
Chỉ một lần em bất chợt gọi khẽ tên
Anh!
Rồi gục đầu vào vai anh… hối hả…
Em nhớ rõ tiếng tim mình đập mạnh
Mình bắt đầu yêu nhau từ đó phải không anh
Đã bao lần mình hẹn nhau vào những đêm không trăng
Để nghe tiếng lòng mình thổn thức
Để nghe rõ trái tim mình cùng đập
Có biết đâu biết rằng nhịp đập phải chia đôi…
Ngày anh ra trường em chờ anh lâu lắm
Hai năm trời anh đi xa rất xa
Em đã là cô giáo dạy gần nhà
Có một đêm chợt nghe lòng mình thổn thức
Như là mình sẽ thức trọn đêm nay
Như có bóng ai mờ…
Trong đêm không trăng sao ấy
Gốc vối như là có anh đang đứng đợi
Em bần thần chân bước vội vào đêm
Nhưng đâu phải anh đó chỉ là người đàn ông khác
Đã nhiều lần chặn đường em rồi hỏi
Đã nhiều lần tìm đến trường học để đòi quen
Em gượng gạo đành nhờ hái giúp
Nắm lá vối già cho mẹ hơ lửa bóp chân đau
Người đàn ông bỗng ôm ghì em thật chặt trong đêm
Giây phút nhớ anh em như đã lịm đi tích tắc
Mùi hoa vối trong đêm khiến em bừng chợt tỉnh
Bỗng nhận ra anh cũng vừa đến… đứng từ xa
Anh!
Chừng như đang có tiếng đập mạnh trong tim mình
Em đẩy nhanh người đàn ông ra khỏi
Và chạy vội về gục đầu vào chiếc gối
Thêu những hình hoa vối nở nghịch mùa
Vẫn bên đường
Một bóng hình người đàn ông là anh
Đã chết lặng trong đêm
Nước mắt anh ộc tràn đầy hai hốc mắt
Đêm đen nhẹm giấu cho anh một giây phút yếu hèn
Anh quay bước… bước chân người lính…
Còn bóng người đàn ông thứ hai kia không hiểu gì ngơ ngác
Chỉ mình em biết rằng anh người mà em hằng yêu
Anh đã khóc
Đêm nay…
Mùa hạ sắp tàn không có gió heo may
Mấy năm sau anh không một lần quay lại
Tình yêu đầu anh đã trút cạn cả cho em
Không lấy lại và không bao giờ anh nhận lại
Chỉ đơn giản một điều
Em hiểu cho anh.
Trong tình yêu anh đã dành cho em ngày đó
Không có lời nào gọi là tha thứ ở trên môi
Em cũng biết rằng em cũng đâu có lỗi
Đó chỉ là phút giây bối rối dại khờ
Em không thể nào nói lời xin lỗi được
Em đã căm ghét một người đàn ông trong đêm ấy
Và đã ngóng mong anh quay lại biết chừng nào
Đã mấy mùa hoa vối nở bên ao…
Thời gian trôi…
Hoa vối rụng ven đường
Em cô giáo dạy trường làng
Cũng phải cần tìm cho mình một nơi chốn ấm êm
Để mùa đông vơi bớt đi một chút lạnh lùng
Em biết rằng anh rồi cũng cần một ngôi nhà nhỏ
Có người vợ hiền và những tiếng trẻ thơ
Thời gian trôi bao nhiêu năm rồi ta không nhớ
Bao nhiêu mùa hoa vối nở bờ ao
Xin người hãy cứ coi là ở nơi đó
Có một tình yêu chưa bao giờ ta ngỏ
Và một mối tình đầu ta chưa hề nói chia ly…