Cẩm Giàng
Vũ Đan Thành
Mao Điền Văn miếu chơ vơ
Nào đâu mấy lữ khách thơ ra vào
Nguyên Tiêu hội mở năm nào
Đoàn thơ một hội người thơ lèo tèo.
Thuần nông nên đất mới nghèo
Tích kia hoang lạnh hồn theo bóng hồn
Tiếng còi xao xác gợi buồn
Khu Lưu liệm vắng bồn chồn vết son.
Một chiều tôi đến hoàng hôn
Có cơn gió khẽ vấn vương vọng về
Thả buồn cùng nỗi tái tê
Dấu xưa mê hoặc dầm dề lối nay.
Hải Dương một thuở đắm say
Cẩm Giàng một khúc mưa bay mịt mờ
Khách thơ tha thẩn miền thơ
Để câu lục bát vu vơ còi tầu.
Những gì đã đã kịp hằn sâu
Vào trong tâm khảm dãi dầu nắng mưa.
(Cẩm Giàng với di tích Văn miếu Mao Điền và Khu Lưu niệm Tự lực Văn đoàn)