Chiều Tam Bạc
Vũ Đan Thành
Chiều Tam Bạc có dòng sông đã ngủ
Thành phố Hải Phòng giấu một nỗi buồn bao tháng năm trôi
Nay còn lại một khúc sông thôi hồ Tam Bạc
Từng dòng người bên bờ đông như nước trôi.
Một nỗi nhớ đắm chìm sâu thẳm thẳm
Như tình yêu anh dành cho em
Đã chẳng thể nói lên lời
Hồ Tam Bạc khúc sông xưa một thuở.
Đi qua thời gian nhớ từng vàng nắng sợi mơ
Còn lại một nỗi đợi chờ thôi
Ở nơi nào con phố
Tôi lỡ hẹn Hải Phòng nay tìm lại biết tìm đâu.
Mưa tháng bảy dãi dầu
Cùng nắng gió
Những câu thơ định viết dành em đó
Bên quán cafe nhớ cứ rối bời.
Bên quán cafe hồn bất chợt chơi vơi
Bên mặt hồ
Bóng mây trắng vừa tan rơi
Gió đang thổi… trong tôi… mưa bỗng chợt…
(Hồ Tam Bạc, thành phố Hải Phòng – Ảnh ST)