Thu buồn từ thuở lá rơi
Vũ Đan Thành
Em bảo mùa thu đẹp nhất
Nắng vàng như nắng mật ong
Tôi thấy thu buồn như thể
Thương chiều chiếc lá nhẹ ru.
Em bảo thu về tình tứ
Heo may sao đến dịu dàng
Em bảo hồn thu phiêu lãng
Hay thơ chẳng thiết mơ màng.
Hay là tình tôi sao nhãng
Thu buồn theo chiếc lá rơi
Biết là mùa thu không vội
Biết chiều vàng lá trôi trôi.
Em bảo thu làm bối rối
Như là khóe mắt làn môi
Tôi đi trong chiều dần cuối
Buồn lên xao xác vơi đầy.
Thu đã biết buồn độ ấy
Từ ngày từng chiếc lá rơi
Từng chiều thu vàng rắc lối
Thu buồn khi biết chơi vơi.