Chùm thơ viết cho Nam Định

(Ảnh st: Hồ Vị Xuyên, tp Nam Định)

1. Bên mộ Tú Xương
Vũ Đan Thành 

“Vẳng nghe tiếng ếch bên tai
Giật mình còn tưởng bóng ai gọi đò”
– Thơ đề bia mộ cụ Trần Tế Xương.
Vị Xuyên hồ nước nơi đây
Cuối hè nắng rụng bóng cây mơ màng
Gió như xòa tóc miên man
Bên hàng cây cọ lan lan mặt hồ.

Dừng chân se sẽ nấm mồ
Tú Xương an nghỉ vần thơ tạc lời
Nào đâu tiếng gọi đò ơi
Tiếng con ếch vọng bời bời bên tai.

Vị Xuyên chiều lắng dần phai
Câu thơ thảng thốt bóng ai xa mờ
Choàng như vút một cơn mơ
Tấm khăn xếp, bóng lững lơ áo dài.

Người sao bên ấy tuyền đài
Hay còn nhắn nhủ mực mài sang tôi
Chợt như lạnh thoáng bồi hồi
Hay đâu rằng đã lặng ngồi một thôi.

Vị giang gần đó có trôi
Tưởng thời gian đã ngưng rồi phút giây
Ta chưa kịp nén nhang bay
Mà như vần đã trao tay gửi lời.

Thành Nam hôm ấy có người
Phố đông dạt bước chiều rơi ngõ lòng
Đời như một cuộc thong dong
Thơ là đọng lại nhớ mong một lần…

.
2. Vấn thơ
Vũ Đan Thành

Cái chiều mơ gặp Tú Xương
Ngay đêm hôm ấy Hải Dương tôi về
Gió mưa rụng hạt bốn bề
Vẳng như tiếng ếch não nề từ khi.

Giật mình ngỡ cuộc thiên di
Áng thơ nào bỗng cuốn đi ngập tràn
Chiều nào thả bước Thành Nam
Vị Xuyên hồ nước miên man ngóng chờ.

Hỏi thơ từ thuở bộn bề
Hỏi thi nhân bóng hiện về hôm nao
Bút nghiêng người đã tặng trao
Giữ cho đời những thanh cao cuộc đời.

Vấn thơ một khắc ghi lời
Vấn người sương gió bay rồi gió mưa
Tạnh ngừng rắc giọt lưa thưa
Trông ra trời đất cũng vừa bình minh…

.
3. Đoạn trường cố hương
Vũ Đan Thành

Cố hương còn tiếng chuông chiều
Cánh diều trước gió sáo diều còn ru
Ai làm ra cuộc mộng du
Bước chân mòn mỏi dặt dìu ngả nghiêng.

Những nhà thờ cũ linh thiêng
Gọi về bão táp chung riêng một thời
Chiều xa xôi tiếng chuông rơi
Đường về Cổ Lễ giáo đường thời gian.

Đò Quan bóng cũ héo tàn
Chợ Rồng còn nghẹn muôn ngàn nhớ mong
Cầu treo nào hết đau thương
Vũ Lao tê tái cố hương đoạn trường.

Bùi Chu, Phát Diệm giáo đường
Ngôi nhà thờ đá còn thương bóng chiều
Đoàn người chân bước vẹo xiêu
Một đi không lại bao điều thảm thê.

Thành Nam một thuở tái tê
Cho người gửi lại cơn mê ban chiều…

.
4. 
Tạ từ Thành Nam
Vũ Đan Thành

Tạ từ chiều ấy Vị Xuyên
Thành Nam suy tưởng một miền mông lung
Người xưa nào hẹn trùng phùng
Mà duyên hạnh ngộ lạ lùng ngỡ mong.

Từ hôm gặp cụ Tú Xương
Thi thơ sao cứ đổ tuôn tràn trề
Từ khi Nam Định giở về
Miên man nào những bộn bề ý thơ.

Từ chiều hôm ấy ngồi mơ
Vị Xuyên mặt nước lững lờ dấu chân
Người xưa nhẹ bước đến gần
Nhỏ nghiêng mực bỗng thất thần bàn tay.

Thoáng như ngọn gió vừa lay
Chợt như ngơ ngác trắng mây đáy hồ
Chiều hoàng hôn bóng lửng lơ
Như mơ như thực như chờ tan mây.

Trong đêm tức tốc về ngay
Tiếng con ếch vọng đâu đây phố phường
Quay về nơi chốn Thành Đông
Giật mình như có cơn giông sóng lòng.

Tạ từ cuộc mộng hư không
Với tay thảo vội mênh mông thi bài

Người ta gặp gỡ tuyền đài
Nào đâu duyên cớ mực mài bút nghiêng.

Phải chăng tình gởi trao riêng
Cúi xin mài sắc không nghiêng giữa đời
Trăm năm cuộc hẹn tơi bời
Gió sương mấy khắc trần đời mấy ai…

.

5. Hồ Vị Xuyên cuối mùa
Vũ Đan Thành

Vị Xuyên chừng đã cuối mùa
Bóng mưa khe khẽ lưa thưa giọt sầu
Đất trời nắng gió giãi dầu
Mưa ngâu dường đã rầu rầu buồn vui.

Hôm nay giời đất sập sùi
Bài thơ hôm ấy ngậm ngùi tới nay
Vị Xuyên mặt nước lung lay
Sáng nay khe khẽ nhẹ bay bồi hồi.

Hạ như chừng sắp tàn rồi
Cảnh buồn hỏi những giọt rơi cuối mùa
Thành Nam một thuở gió đưa
Thi nhân lạc bước cũng vừa gần thôi.

Vần thơ nào rụng giữa trời
Đêm nao tiếng ếch vọng lời mênh mang
Kìa như sóng nước lan man
Hay mưa đang rụng sầu loang mặt hồ.

Gặp nhau ngày ấy cơn mơ
Vị Xuyên một thuở mây mờ mưa giăng
Chia tay lưu luyến còn chăng
Mà câu lục bát chắp vần gió sương…
(Ven góc Hồ Vị Xuyên, tp Nam Định là nơi an nghỉ của nhà thơ Trần Tế Xương)

 

 

Cùng chia sẻ bài viết này

Facebook