Chùm thơ tình viết về Đà Lạt

1. Đà Lạt
Vũ Đan Thành

Đà Lạt thương
nắng thôi vương
sương mờ gương
hồ Than Thở
lối ai về
lối mòn cũ
người thương…

Đà Lạt mây
hay đang trôi
hay gió thổi
khuyết vầng trăng
hay mơ màng
hay chạnh lòng
vương vấn…

Đà Lạt xuân
như thu không
như mùa đông
như chiều hạ
Hình như Mộng
trên đồi Mơ
phố mờ…

Đà Lạt thơ
hàng thông chờ
hàng thông réo
hàng thông gọi
Người nơi xa
người còn nhớ
tình mơ…

Đà Lạt thương
người tình nhỏ
người tình xưa
người tình cũ
người vẫn đợi
vẫn chờ…

2. Đà Lạt vắng
Vũ Đan Thành

Đà Lạt vắng cuối mùa hoa đi vắng
Thăm một người
Người đi vắng đã lâu.

Tìm mùa thu
Mùa hạ đã úa màu.

Vẫn làn sương
Vương
Thương
Chiều mùa đông cuối.

Mùa hoa không kịp tàn
Còn khoe sắc
Cuối giêng hai.

Sương chiều giăng
Ai tóc đã
Gió bạc mầu
Rừng thông vắng
Cánh chim chiều tắt nắng.

Khúc nhạc tình
Buồn
Rơi rơi
Sương sa.

Lại mùa hoa tiếp mùa hoa đã rụng
Bóng ai đi
Thung lũng vắng
Tình Yêu.

Gió xiêu xiêu
Mùa nào không chờ đợi
Tìm một người
Người ấy đã đi xa.

Hoa đâu biết sắc hoa buồn trong nắng úa
Sương chiều rơi
Má thắm lạt sắc hường
Chiều còn thương
Sao bóng chiều buồn xa lắc.

Cánh chim bay
Chiều lẻ bạn
Chiều nay.

Cánh chim bay
Đà Lạt bóng sương bay…

3. Chiều Đà Lạt muộn  

Vũ Đan Thành

 

Chiều nay Đà Lạt sương sa

Như là ai đó thướt tha dáng hình

Sương chiều rơi chốn lặng thinh

Hình như chiều rất yên bình thông xanh.

 

Đồi sương ai vẽ bức tranh

Như mờ ảo ảnh mong manh cuộc tình

Áo ai trắng đến giật mình

Hai đồi thông đứng hai hình cách chia.

 

Rơi đi rụng xuống giọt mưa

Chiều lơ lửng mãi lưa thưa bóng chiều

Người buồn bóng cũ phiêu diêu

Ta mong mưa rụng liêu xiêu nỗi niềm.

 

Đà Lạt chiều gió im lìm

Rừng thông hoang vắng lặng thầm bấy lâu

Bóng chiều biền biệt u sầu

Sương sa chìm lắng một màu lãng quên.

 

Phố xa cô tịch êm đềm

Bước chân ngỡ chạm màn đêm lạnh dần

Phút giây Đà Lạt bần thần
Sương đang sà xuống ngập tràn mùa đông……


4. Đà Lạt gió chiều
Vũ Đan Thành

 

Đà Lạt ơi, có mấy mùa thương nhớ
Lối xưa qua còn thăm thẳm mong chờ
Có nỗi nhớ ngỡ ngủ yên cánh lá
Bỗng hiện về bao tháng năm đi qua.

Đà Lạt ơi, bấy nhiêu mùa mờ ảo
Mùa trăng rơi những làn sương chờ đó
Bóng sương chiều đi qua ngõ nhà em
Hàng thông xanh những chiều xưa hò hẹn.

Khi xa rồi nhớ mãi dáng thương yêu
Tà áo trắng bay liêu xiêu giấc ngủ
Em có phải tình Cam Ly thác đổ
Hay làn sương mờ Than Thở cơn mơ.

Để dáng chiều cứ vương mãi lời thơ
Có phải em đi qua những đợi chờ
Khi rừng thông chiếc lá nào xao xác
Và gió chiều sao hôm nay đi lạc.

Ai thẫn thờ chiều ngơ ngác hàng thông
Có phải không vừa bay vội mùa đông…

 

5. Đà Lạt mây

Vũ Đan Thành

Đà Lạt mây chiều sương khói giăng

Nào phải mưa tuôn mới chạnh lòng

Xa xa thấp thoáng đồi thông vắng

Lạnh lẽo hồn thơ nẻo mịt mờ.

 

Đà Lạt sương mơ hay mộng ảo

Mà làn mây trắng lững lờ bay

Hình như bóng nhỏ người con gái

Lặng lẽ bên đồi phút mộng mơ.

 

Tìm về một chốn lời xưa ngỏ

Chỉ thấy mây chiều gió lặng yên

Tìm ai hình bóng ngày xưa cũ

Đà Lạt lặng thầm bóng mây qua.

 

Đồi thông lãng đãng chiều như đã

Vắng bóng hoàng hôn trôi miên man

Nhớ mong chốn cũ làm chi nữa

Ngóng đợi dại khờ mây khói bay.


6. Đà Lạt mưa…

Vũ Đan Thành

 

Đà Lạt sớm nay sương có bay
Hay nắng có mờ in lối cũ
Hàng thông cánh lá kia có rủ
Giấc mơ ấp ủ mộng ven đồi…

Đà Lạt hôm nay sương có rơi
Mùa thu lá ướt cơn mưa rụng
Khuyết một bóng ai chiều thung vắng
Mơ màng một cõi mộng xa xăm…

Đà Lạt chiều nay mưa lâm thâm
Đồi thông heo hút đứng một mình
Trông ngóng đợi chờ vai áo lạnh
Mong manh ngọn gió chốn xa mờ…

Đà Lạt đêm buông thôi mộng mơ
Đợi cơm mưa dứt chờ trăng vỡ
Đợi người trắng áo xưa gặp gỡ
Sương khói lững lờ bay lơ thơ…


7. Đà Lạt mùa dã quỳ lại nở 

Vũ Đan Thành

 

Đà Lạt ơi mùa dã quỳ đang nở

Người có về ngắt vội một chùm thôi

Nắng xuống đèo Dran dần cuối

Kìa bóng ai trên đỉnh đồi chơi vơi…

 

Đà Lạt ơi mùa đông ven sườn núi

Ta nhớ người đã tặng một đóa hoa

Ngày trôi xa Cam Ly con thác đổ

Liên Khương chiều đã cuối một mùa đông.

 

Đà Lạt ơi rừng thông không vàng lá

Tình vẫn xanh cái thuở ấy ban đầu

Tình chia hai đồi thông đứng lặng

Mùa dã quỳ giục bước nẻo xa xôi.

 

Sương dần trôi chầm chậm xuống ven đồi

Hoa cỏ ngát mùi hương bay vời vợi

Dã quỳ nở đừng rơi cánh hoa vội

Đợi hoàng hôn chìm lẫn giọt sương chiều.

 

Thung Lũng Vàng nở từng cánh phiêu diêu

Sương xuống vội em ơi chiều Đà Lạt…


8. Trở lại đồi Cù 

Vũ Đan Thành

 

Tôi lại về thăm chốn phồn hoa

Cảnh xưa còn đó nắng nhạt nhòa

Chiều mùa đông lạnh cơn gió thổi

Qua rừng thông biếc Đà Lạt ơi.

 

Mùa trôi còn có nhớ tôi

Bao nhiêu năm rồi thương lắm

Tóc dài thả ngang vai áo

Đồi Cù ngọn gió xanh xao.

 

Dường như đi lạc tới chốn nào

Phố như hẹp lại người đông đúc

Xa Hồ Xuân Hương mờ lãng đãng

Những ngôi nhà mới chen bên nhau.

 

Đà Lạt còn nhớ nữa đâu

Bao nhiêu năm trời xa cách

Sương giăng giăng trôi trước mặt

Chiều như đã xuống lúc nào.

 

Hàng thông còn níu chút nao nao

Đồi Cù giờ đã khác xa quá rồi…

 

9. Trở về Đà Lạt

Vũ Đan Thành

 

Trở về nơi ấy tôi ơi

Nào quên được nỗi bồi hồi tháng năm

Xa quê xa mấy mươi năm

Mà sao sao vẫn đắm chìm say mê.

 

Thả tôi rơi giữa lối về

Chợt nhìn bóng nắng hồn quê xanh ngời

Kìa thung lũng vắng hàng cây

Rừng thông yên lặng bóng mây xa mờ.

 

Ra đi từ thuở ấu thơ

Nào đâu Than Thở với hồ Xuân Hương

Đi xa bao cuộc gió sương

Có hay chăng đó đồi thông nấm mồ.

 

Nào đi qua thuở dấu mơ

Có hay hờ hững giăng mờ hàng cây

Chỉ màu xanh sắc xanh rây

Nắng thu lướt nhẹ Cam Ly đổ rào

 

Đã nào víu vá vần thơ

Sương sa giăng mắc bụi mờ che nghiêng

Bồng lai tiên cảnh nét riêng

Gọi tên Đà Lạt đất thiêng quê mình.


10. Đà Lạt có nhớ…
Vũ Đan Thành

 

Đà Lạt người có nhớ tôi

Em làn tóc thổi mây bay dập dờn

Xa xôi nỗi nhớ chập chờn

Như cơn gió thoảng thoáng vờn đồi thông.

 

Đà Lạt em có nhớ không

Chiều thung lũng vắng lặng thinh không người

Đồi Cù mình đợi nhau thôi

Chiều hoang hoang vắng núi đồi vi vu.

 

Đà Lạt ơi gió nhẹ ru

Áo em vẫn trắng mùa thu tan trường

Xa rồi gởi lại nhớ thương

Góc hồ ngày ấy Xuân Hương mơ màng.

 

Ngày đi xa vắng đôi hàng

Thông xanh vi vút đôi hàng thông xanh

Hẹn hò sao quá mong manh

Hỏi đồi xanh hỏi đồi xanh núi đồi.

 

Đà Lạt em có nhớ tôi

Đồi Cù đã khác xa rồi ngày xưa?

 

11. Đà Lạt mưa bay
Vũ Đan Thành

 

Ngoài ni gió lạnh rầu rầu
Mưa rơi lắc thắc nhịp cầu nhớ thương
Xa mờ như bóng Xuân Hương
Rét như sương đọng cành thông ven hồ.
Hình như chiều xuống lững lờ
Tiếng xe vó ngựa lơ thơ nhịp buồn

Nhớ gì sương lại pha sương
Thương không để nhớ thương luồn vào nhau.
Ơi người mắt sắc dao cau
Đừng làm đau để nhớ nhau những ngày

Cánh chim kia mỏi cánh bay
Chiều nay ngồi nhớ mai rồi hỏi quên.

Nhớ mà sao chẳng gọi tên
Để cho đêm lắng đêm chèn trong nhau
Để cơn mưa đổ ướt nhàu
Đêm nay sũng nước đừng chau đôi mày.

Đêm nay chìm xuống cơn say
Sầu không đẫm nước ngất ngây dầm đề…

 

12. Mưa Đà Lạt
Vũ Đan Thành 

Suốt cả tuần rồi mưa không thôi
Thái Phiên hun hút nắng không rơi
Cách một chặng đường sao ngại thế
Định ngồi trông ngóng bóng rắc rây.

Đà Lạt khói chiều hay sương bay
Lay lay rụng mãi phía chân đồi
Con đường uốn lượn bên sườn dốc
Chỉ thấy trắng màu trắng mưa ơi.

Màu hoa rực thắm xa vời vợi
Chắc mãi bên kia dưới chân đồi
Đường Trần Hưng Đạo mưa lấp lối
Nhìn về phía trước trắng mơ bay.

Bóng xe nhẹ lướt đường dần cuối
Trưa hay chiều nhuốm lững lờ trôi
Hoàng hôn hay đã chiều dần xuống
Hỏi nắng nắng buồn mãi không rơi.

Ai có buồn đâu thấy mưa thôi
Mờ mịt giăng giăng suốt cả ngày…
Ngày mai chắc lại mưa như thế
Nào nắng vàng lên nắng vàng lên…

 

13. Tạm biệt hoa dã quỳ Đà Lạt
Vũ Đan Thành

Thôi anh về còn mùa thu ở lại
Nắng rực lên vàng một màu xa ngái
Hoa dã quỳ có buồn không tê tái
Thu vẫn còn ở lại đó cùng ai.

Anh cất bước qua cánh đồi trống trải
Không làn hương nhè nhẹ nắng tàn phai
Có phải không Đà Lạt một ngày mai
Thu đâu buồn trống trải những đêm thâu.

Mùa đông đến chẳng rầu lòng cánh rũ
Gió bâng quơ gió dừng lại thung xanh
Đi qua mùa cơn gió chiều se lạnh
Đâu làm cho ai đó đến thấn thờ.

Ai đã đến rồi đi chiều hoa nắng nở
Đã trôi đi lời ngỏ những hôm nào
Tạm biệt rồi lòng có thấy nao nao
Như gió thoảng dã quỳ cơn nắng xế.

Ngày mai sẽ ở nơi nào xa thế
Vừa đi qua một nỗi nhớ xa xôi…

 

14. Tháng mười hai Đà Lạt               

Vũ Đan Thành

Đà Lạt mùa này mưa bụi cứ bay bay
Hoa dã quỳ đâu còn vàng lên màu nhớ
Con đường chiều đầm đẫm lối đi qua
Không thấy bóng hoàng hôn chiều sặc sỡ.

Mưa bay ngang đồi thông đứng lặng buồn
Ước giờ có cơn mưa tuôn rào hối hả
Chờ sương giăng lãng đãng phía trời xa
Hoa đã rụng cánh hoa vàng chấp chới.

Ngày hôm nao còn đi men dãy ven đồi
Sắc hoa rực trong bóng chiều dần cuối
Nghe bâng quơ theo nhịp bước mùa tan
Mưa đã bay loài hoa ấy cũng đã tàn.

Chờ năm tháng đi qua rồi quay lại
Đã mấy chiều đi qua mùa hoa ấy
Dã quỳ ơi! sao lòng mãi chơi vơi
Trong mưa thấy chập chờn như vẫy gọi.

Tháng mười hai mưa Đà Lạt khẽ bay bay…

 

15. Đà Lạt mây chiều                   

Vũ Đan Thành

 

Đà Lạt hồn thơ núp trong mây

Sương hay như khói nhuộm chốn này

Giá lạnh bay bay màu hư ảo

Mây mờ thoang thoáng sắc lung lay.

Có nhớ có thương chiều mắt biếc

Còn mong còn đợi áng mây trôi

Ai qua chốn ấy mùa heo hút

Có thấy mây chiều sương khói bay…

 

16. Lâu rồi Đà Lạt
Vũ Đan Thành

Đã lâu quá rồi Đà Lạt
Sương còn giăng mắc trên cây
Thành phố sương mơ vẫn ngủ
Hay đang thức trắng như tôi.

Đã quá lâu rồi lối ấy
Đường chiều hai ngả chia đôi
Cuối tháng mười hai hoa rụng
Dã quỳ vàng rụng đằng xa.

Đà Lạt lâu rồi chắc lạ
Đường chiều vạt nắng phôi pha
Hàng thông còn reo vẫy gió
Lặng im đợi bóng hôn hoàng.

Bước chân bồn chồn năm tháng
Nhớ chăng chỉ những muộn màng
Lâu rồi Đà Lạt thu sang
Bóng chiều sương giăng lãng đãng.

Cam Ly thác còn tung trắng
Xuân Hương hồ nước vơi đầy
Ai ngày xưa đi lối ấy
Đồi Cù thấp thoáng hàng thông.

Sương rơi rơi chiều phố vắng
Bay ngang mùa nhớ ngút ngàn
Lâu rồi Đà Lạt mênh mang
Bước chân lang thang lối cũ.

Mặt hồ hàng cây lá rủ
Bóng chiều muồn muộn mùa thu…

17. Di Linh, sắc vàng mùa đông
Vũ Đan Thành

Mùa hoa vàng cuối mùa đông
Dã quỳ đã rụng mênh mông sắc vàng
Bóng hoàng hôn trải bạt ngàn
Mờ xa xa bóng ngỡ ngàng đồi thông.

Cuối chiều lượn gió phiêu bồng
Di Linh nơi ấy bóng bồng bềnh trôi
Chỉ vòn lại trái tim côi
Hồn như hun hút mất rồi bài thơ.

Phiêu hoang từ độ đến giờ
Tỉnh mơ mơ thực như chờ trăng lên
Màu trăng sao hắt bên thềm
Bóng hoàng hoa mộng êm đềm du dương.

Như là lạc cõi thinh không
Bồng bềnh hương sắc Lâm Đồng mộng mơ
Qua từ lâu buổi thẫn thờ
Bến thương gởi lại ru hờ bâng khuâng.

Một ngày bến nhớ hư không
Sắc vàng lên sắc mênh mông sắc vàng…

(Ảnh st)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Cùng chia sẻ bài viết này

Facebook