Chùm thơ “Biển mặn”

Bài 1. Biển chết

Vũ Đan Thành
.

(Viết ngày 23 – 4 – 2016)

Biển chết thật rồi đâu còn là nghĩa bóng

Cá nổi trắng sóng dềnh lên

Biển ven bờ Vũng Áng dải miền trung

Những đàn thuyền

Ngơ ngác chuyến xa khơi.
.
Thanh tra và xét nghiệm nước để làm gì

Rồi kết quả cũng lươn cũng lẹo

Các ngài sợ muốn giữ gìn đại cục

Hay ươn hèn

Dâng biển lũ sói lang.
.
Chữ bốn tốt vàng mười hay vàng vọt

Những con sóng ngàn năm

Đang mải miết vỗ về miền đất Việt

Những đàn cá trương phềnh

Mùi lờm lợm bốc lên.
.
Biển đã chết

Cá rồi sẽ thu gom làm nước mắm

Chất độc len vào những bữa ăn

Muối vẫn mặn lại càng thêm chát mặn

Bệnh ung thư những thân thể gày còm.
.
Xưa mẹ dặn đừng kết thân kẻ ác

Rồi có ngày dao sẽ đứt vào tay

Mẹ Việt Nam ơi chất độc thấm dạ dày

Đoàn thuyền cá bơ phờ miền cát bụi

Ơi miền Trung đau thắt ruột tim gan.

Nòi giống ta trước nanh vuốt kẻ tham tàn

Sóng vẫn vỗ đâu rồi đàn chim biển

Sóng buồn không sao vẫn vỗ

Vỗ liên hồi

Vỗ về tình hữu nghị đấy các ngài ơi…

 

Bài 2. Miền trung hôm nay

Vũ Đan Thành
 

(Viết ngày 24 – 4 – 2016)

Dải đất miền trung nhọc nhằn gian khó

Bão tố rùng rình ngoài biển khơi xa

Những con tàu mãi không quen vẫn lạ

Những quê nghèo núp dưới rặng phi lao.
.
Trời chẳng yên bởi biển đã nhuốm màu

Đất đã cỗi cằn bao đời khó nhọc

Nắng cháy gió mùa khô hanh rát mặt

Người miền Trung gian khổ đã dạn dày.
.
Biển miền Trung chát mặn tháng tư này

Nay đàn cá đâu tung tăng bơi lội

Biển chết rồi sóng vỗ sóng làm chi

Đất miền Trung đưa tiễn cuộc chia ly.
.
Cá chết trắng cánh chim buồn trốn nắng

Bầy quạ đàn văng vẳng tiếng thất thanh

Rồi mai đây những con thuyền lưu lạc

Biển biết về đâu gian khó sóng ghềnh.
.
Cá chết nổi chỉ nhỏ nhoi phần nổi

Những phần chìm biển có biết được chăng

Những nghêu, sò, ngao, ốc, rặng san hô

Vi sinh vật, loài phù du, đàn chim biển.
.
Chân trời nào tia sáng đậu ban mai

Bao năm rồi ung nhọt vẫn miệt mài

Thải chết chóc còn đâu màu xanh nữa

Bao năm rồi biển kia ngâm thuốc độc.
.
Bao năm rồi chất độc ngấm trong ta

Những cái chết gần xa ai báo trước

Những hậu họa ngày mai sao nói được

Khi biển kia sự sống đang lụi tàn.
.
Biển miền Trung đàn cá chết từng đàn

Người miền Trung căm hờn đang nén lại…

 

Bài 3. Liên tưởng miền Trung
Vũ Đan Thành
 

(Viết ngày 24 – 4 – 2016)

Dải cát biển miền Trung trắng xóa

Rặng phi lao gió thổi những đoàn thuyền

Con sóng biển bình yên bên bờ cát

Làng quê nghèo vẫn mặn những yêu thương.
.
Gió vẫn thổi hôm nay mùi của biển

Biển không còn bình yên nữa biển khơi

Từng đàn đang phơi mình trên sóng nước

Vỗ dập dềnh mùi của biển hóa hôi tanh.
.
Những đoàn thuyền chết lặng sóng còn xanh

Những con người bất lực không cứu nổi mình

Biển manh áo miếng cơm bao đời nay chết lặng

Từng đàn và từng đàn cá gối lên nhau.
.
Biển chết trắng hóa trong màu cát trắng

Tôi không liên tưởng dòng người đang tang tóc

Ngả ngốn nằm bởi đạn bom hủy diệt chiến tranh

Cũng không phải đã đến ngày tận thế.
.
Khi môi sinh chất độc giấu trong mình

Những con người nào có thể gồng mình lên

Tôi liên tưởng rằng đến một ngày không xa nữa

Từng đoàn người lê bước nối theo nhau.
.
Họ đi qua rặng phi lao gió biển thổi rầm rì

Vượt đói khát để đi tìm nơi sự sống

Biển đến bao giờ biển mới biết sinh sôi

Ngay cả sống nghèo thôi cũng cao siêu quá đỗi.
.
Những người miền Trung nghèo khó cả đời

Những người miền Trung gian khó quê tôi…

 

Bài 4. Mặc chuyện tình của biển

Vũ Đan Thành

 

(Viết ngày 25 – 4 – 2016)

Biển chết thật rồi chúng bảo các nhà thơ

Cứ khoét mãi sâu vào niềm đau nỗi nhục

Mất niềm tin yêu lãnh đạo với chính quyền.
.
Các thế lực nhân dịp này liền lợi dụng

Chia rẽ tình bốn tốt mới thủy chung

Nhân dịp này phản động nói lung tung.
.
Vũng Ánh đấy là niềm tin yêu bất diệt

Cá chết ngoài khơi chỉ chuyện tình của biển

Vẫn kết đoàn và hợp tác nắm tay nhau.
.
Mấy thằng cha ngộ độc trốn sạch đâu

Hôm trước còn hô hào tắm và xơi thoải mái

Cá chết biển khơi dọc một dải miền Trung…

 

Bài 5. Tôi thấy biển tháng tư này
Vũ Đan Thành

(Viết ngày 26 – 4 – 2016)
Biển những ngày tháng tư tôi đã thấy
Và hôm nay
Tôi vẫn còn nhìn thấy
Cá nổi lềnh bềnh
Vẫn mắc cạn biển miền Trung
Dân tình xót xa vớt vát những con đang xô dạt
Mang đi bán cho khách thu gom
Nhiễm độc hay không nhiễm độc đâu có biết
Chỉ cốt là kiếm chút tiền để tiêu
Ngày mai
Biển cả có thể tiêu điều
Ai biết được
Người ta có khi buộc phải lên cả non
Tìm những nơi còn chưa bị ô nhiễm
Tôi cũng thấy các nhà khoa học thừa khả năng phân tích
Nước biển cá tôm chứa các chất độc gì
Nhưng họ ngại không đi theo định hướng
Rất phiền hà
Và cũng rất nhiêu khê
Các ông ấy ở trên chín tầng mây cao
Vẫn còn bình chân chán
Chỉ những người dân làng chài ngao ngán
Đêm qua tôi thấy họ
Đã khóc than…
Biển hôm nao sóng vẫn còn vời vợi ngút ngàn
Nay biển lặng
Có khi buồn hóa đá
Chuyện này chẳng ai có thể tin được cả
Nhưng biển buồn
Có thể
Hóa giá băng
Khi con người đồng lòng cùng nhau làm cho biển khóc
Biển quặn lòng
Đã bao đời biển chát mặn đã gò mình
Nuôi sống những con người miền đất khô cằn cát trắng
Bằng dòng sữa của mình của biển
Nhưng chẳng ai đã nhận ra
Những loài cá tung tăng
Những linh hồn của biển
Những con người
Đang nhìn về biển đang tan rã
Phía xa xăm
Những con người miền Trung phơi mình nắng gió
Có hiểu lòng
Người mẹ hiền biển cả hay chăng
Tôi đã thấy
Tháng tư này biển mặn
Những đoàn thuyền trên bến bỗng lặng yên…

 

Bài 6. Biển quê tôi đắng chát
Vũ Đan Thành

 

(Viết ngày 27 – 4 – 2016)

Biển quê tôi miền Trung cát trắng
Vẫn đem về những mẻ cá
Dẫu gian nan
Tôi cày cuốc trên cánh đồng miền Trung nắng gió
Và từng mùa xa khơi theo biển cả mênh mông.

Để đem về con cá thu, cá nục
Cá trích, cá hồng, cùng sứa, mưc, tôm, cua
Tôi vẫn muốn dành lại một phần cho con tôi sau này nhưng không được
Tôi ăn mặn
Rồi đời con khát nước
Đằng nào thì lớn lên chúng chả phải đi làm thuê
Như cha chúng và ông bà chúng vậy.

Biển quê tôi
Nào còn biết hiền hòa
Có những kẻ bị mắc những bệnh mù lòa
Mãi trên cao vẫn thường vô tâm lạnh lùng đến lạ
Nên tháng tư này mùi của cá biển mới bốc lên.

Biển quê tôi mặn chát
Giờ như kẻ đã mất hồn căm giận
Nhưng những bài thơ không bao giờ phản biện
Nhưng những bài thơ cả đời mong giải thưởng
Chỉ viết theo định hướng vĩ đại với ngợi ca
Rằng tổ quốc ta đẹp như gấm với như hoa.

Khi những đàn cá hiền lành đang tuyệt tự
Có mấy dòng chữ nào biết xót biết thương
Những nhà văn và nhà thơ nổi tiếng
Có tên trong các kỷ yếu văn chương.

Giờ này đây đang ngái ngủ trên giường
Mân mê những vần thơ trơn nhão nhoét
Hay tranh cãi những chủ đề từng xổ toẹt
Có biết chăng biển chát mặn thế nào không?

 

Bài 7. Biển biếc đơn côi
Vũ Đan Thành

(Viết ngày 29 – 4 – 2016)
Cánh buồm giờ cũng đơn côi

Biển khơi thâm thẫm đất trời mênh mông

Biển giờ một cõi hư không

Những linh hồn vắng phiêu bồng cánh chim.

Biển kia giờ cũng đã chìm

Cánh chim rời rã im lìm chơi vơi

Điệu hò còn có buông lơi

Đâu rồi tay lưới tay chài xa khơi.

Cánh buồn giờ hóa đơn côi

Biển không gối chiếc biển trôi bồng bềnh

Mênh mông biển bạc sóng ghềnh

Du dương tím biếc mờ dần trong ta.

Ơ hờ giọng hát tình ca

Nào đâu nhạc khúc hoan ca biển vàng

Quê nghèo lam lũ lầm than

Có còn giữ được ngọn nguồn yêu thương.

Quê nghèo mờ mịt gió sương

Cánh buồm hoang vắng tiếng chuông nơi nào…

 

Bài 8. Vè biển động
Vũ Đan Thành

(Viết ngày 5 – 5 – 2016)
Biển giờ đang động
Cá thời chổng mông
Em không được cởi
Bức xúc bức xúc.

Giời ơi nóng nực
Ở nhà ưỡn ngực
Nhớ biển mênh mông
Nhớ cái sóng cồn.

Cái hồn lãng đãng
Ước gì được dạng
Dang cánh tay bơi
Trên giời dưới nước.

Ước gì có thuốc
Chữa cái nóng điên
Của các nàng tiên
Bi ki ni nhỉ.

Sóng biển ầm ĩ
Tình vẫn bí rì
Hồn biển ước gì
Thét gào được dướn.

Biển động sóng cồn
Mà hồn khô rát
Biển xanh trắng cát
Đâu rồi câu hát.

Thuyền tình xa khơi
Biển động ngập trời
Bãi bờ thanh vắng
Hồn chiều hoang vu.

Miền Trung biển động
Đất giời âm u…

 

Bài 9. Biển chập chờn
Vũ Đan Thành

(Viết ngày 9 – 5 – 2016)
Ai làm nỗi nhớ miên man
Ai làm cho biển chập chờn nhói đau
Hiểm thâm là lũ giặc Tàu
Biển khơi thuốc độc ngấm lâu ngấm dài.

Ai còn ra rả trên đài
Bốn năm cái tốt đến mười đổ đi
Rồi mai biển lặng xanh ri
Chàng ơi thiếp biết lấy gì nuôi con.

Bao giờ biển cả nước non
Bao giờ cá vẫy sóng cồn biển khơi
Độc thay một lũ ma trơi
Ác thay tâm địa một loài sói lang.

Con thuyền đậu bến phiêu hoang
Buồn nhìn mây trắng gợn loang lưng trời
Một đàn tàu lạ trùng khơi
Như bầy qua đói chơi vơi lượm lờ…

 

Bài 10. Tôi nghe về dòng sông và biển
Vũ Đan Thành

(Viết ngày 9 – 5 – 2016)
Tôi nghe trong hơi vừa thở
Tiếng lồng ngực
Vỡ làm đôi
Nghe con sóng thủy triều hối hả
Bàn chân
Dấu cát
Trơ lỳ.

Chỉ có biển màu đêm
Rầm rì tang tảng sáng
Nghe con còng còng
Vắng bạn đơn côi.

Tôi nghe tôi
Tiếng bồi hồi thòi gian
Cứng nhắc
Hạt thóc không nảy mầm
Dòng sông đỏ hóa đen.

Còn đâu tiếng gọi quen đò ơi
Bên chiều thanh vắng
Nghe dòng sông Hồng
Từng khúc cắt
Ruột gan.

Tôi nghe như thời gian đã úa đã tàn
Tiếng biển tắt dần
Tiếng dòng sông như đã
Lúa chiêm mùa
Lụi những cánh đồng xa.

Chiều quê hương
Nhoang nhoáng một áng tà
Hình như trong tôi người đang mệt lả
Như có dòng sông và biển chát mặn mới tràn qua…

 

Bài 11. Đi trong giấc mơ chới với

Vũ Đan Thành

Tôi vừa lội qua như là con sông sâu
Một giấc mơ
Hình như đang chới với
Tôi đang bơi
Sao cõi lòng vời vợi
Trong biển chập chờn ngậm những con sóng miền Trung.

Biển chỉ nông sờ ngang bụng
Không thấy rong rêu
Không thấy đàn cá quẫy
Những tảng san hô như hóa thạch
Ngàn năm.

Tôi thấy biển không còn chát mặn
Con mòng mòng không bay
Miền cát trắng
Dã tràng trong cổ tích
Xa xôi.

Tôi thấy đất nước tôi
Sóng bạc đầu vẫy gọi
Rừng phía dãy Trường Sơn
Khô cằn bạc phếch.

Dự án thiên đường mười một sân gôn
Dài ngút ngàn màu cỏ xanh
Lặng ngắt
Khách nào điên mà đến nơi này.

Chợt thấy đàn cá lạ lùng
Đang bơi chới với
Nửa người nửa dơi
Nửa lại có vây đuôi
Những vẩy nom hình như long tróc.

Tôi nhìn lên phía rừng cây đã trọc
Không thấy người
Lom khom đi trẩy bắp
Họ đi đâu hết cả rồi
Sao đàn cá bỗng nhìn tôi.

Tôi đang đi
Hay đang bơi
Trong một giấc mơ lạ kỳ
Chới với
Biển miền Trung chất độc đã ngấm rồi.

Chả thấy ai
Thấy giấc mơ thiên đường còn sót lại
Tôi đang bơi, đang lội, làm gì đây
Sóng biển không rì rào
Những bài ca bất tận
Nước biển trong veo
Nhìn rõ những vết bàn chân.

Không thấy những loài ốc, cua, tôm và bầy sứa trắng ngần
Và từng đàn mòng mòng
Hiền lành xôn xao đồng thanh hát
Chúng đã bay đi thật xa
Tránh rét lạnh mùa đông.

Chỉ còn lại mênh mông
Nhưng tại sao tôi không hề thấy giâ buốt
Để được kêu lên
Để được run lên
Đi tìm ngọn lửa sưởi đêm này…

Cùng chia sẻ bài viết này

Facebook