Tìm người năm xưa

(Ảnh st, chỉ có tính chất minh họa)

Tìm người năm xưa (Giúp bác Đặng Khánh Cường)
Vũ Đan Thành

Ước hóa thành Chử Đổng Tử anh ơi
Để một lần mơ về nàng công chúa
Ước được quay về lại bến sông sâu
Anh gặp em người con gái ấy.

Chắc giờ đây đã thành bà nội, ngoại
Em còn nhớ ngày xưa từng có lần nới ra khâu lại
Chữa quần áo của mình
Cho tôi mặc khỏi phải khỏa thân.

Ước một lần bên dòng ấy sông Lam
Tìm lại em đất Hương Phong một thời xa xôi bom đạn
Tôi đi qua bao nắng cháy và mưa
Qua chiến tranh dài một thuở.

Lửa napan cháy rụi sạch áo quần
Đêm em đã lần từng đường kim chỉ chữa giùm tôi
Quần áo em tôi mặc vào nóng hổi
Em nhìn tôi thẹn thùng bối rối.

Tuổi hai mươi tôi nào nói lên lời
Hà Tĩnh ơi
Dòng sông ơi
Ai tìm giúp cho tôi
Người con gái tên Nam là em ngày ấy.

Tìm lại một người
Sau bao nhiêu năm rồi chinh chiến
Phương trời nào
Ai biết cánh chim bay…


LỜI NHẮN TIN
Đặng Khánh Cường

Em tên là Nam.
Ở Công ty Đường Goòng Hà Tĩnh.
Đầu năm một ngàn chín trăm sáu chín (1969)
Đã thức trắng đêm
chữa bộ quân phục nữ của em
Cho tôi mặc…

Bom đánh trúng hầm, quân trang bay sạch
Tôi chỉ còn hơn Chử Đồng Tử một cái quần đùi
Hơn ba mươi năm,
Bộ quân phục ấy mất rồi
Nhưng tôi còn nỗi nhớ.

Tôi còn món nợ
Chưa trả
Là nụ cười ngượng nghịu của em
Khi dúi vào tay tôi
– bộ quân phục khâu đêm
Bộ quân phục mang hương thịt da con gái.

Tuổi hai mươi của tôi biết bao vụng dại
Để bây giờ “đáy bể mò kim…”

Bây giờ, em ở đâu hỡi Nam?
Cái răng khểnh và nụ cười rạng rỡ.

Lời nhắn này là một phần nhắc nhở
Món nợ yêu thương tôi mang suốt cuộc đời…

 

Cùng chia sẻ bài viết này

Facebook