Thơ viết ngoài trại sáng tác
Vũ Đan Thành
Hình như thường vào mùa thu
Tiết giời mát mẻ
Hoặc hình như đầu đông nhàn tản
Các trại sáng tác văn học nghệ thuật lại rộn ràng
Cuối năm còn kịp thanh quyết toán
Các văn nghệ sỹ lũ lượt xốn xang
Trai thanh gái tú
(Thì ít)
Nam phụ lão ấu
(Thì nhiều)
Người đi nhiều nơi bao lần chẳng nhớ
Nhiều người khao khát
Ngóng trông
Các trại sáng tác dành cho nền văn học công nông
Cờ sao chói lóa
Là cả một sự hiếm có, độc lạ đến kỳ công
Lập ra chỉ để phục vụ cho mục đích chung – lý tưởng
Các nhà văn, nhà thơ, nhiếp ảnh gia, nhạc công và kịch sỹ…
Thi nhau quần thảo
Cánh đồng văn chương
Ở những nơi có phong cảnh đẹp tuyệt trần
Nào là những hồ Đại Lải, núi Tam Đảo
Nha Trang, Hà Giang, Vũng Tàu, vân vân và tít tận Đồng Tháp Mười tỏa hương sen thơm ngát…
Các lãnh đạo có máu mặt văn trường
Kết hợp tạt đi an dưỡng
Các tác phẩm bội thu
Sau này tha hồ nhận trao giải thưởng
Có những bông hoa xinh xinh bên ngoài tiền sảnh
Bị các nhiếp ảnh gia
Chụp nhiều thành nát bét
Có đến ngàn vạn bài thơ Đường vịnh ngâm tức cảnh tại chốn đây
Có những truyện ngắn, truyện dài
Họ xào xáo và tung hứng cho nhau
Có những tùy bút văn bếp núc
Viết ngay về chính các hoạt động của các trại sáng tác
Hình như chỉ để ca ngợi ông trại trưởng này nọ
Phóng khoáng, đa tài
Quan hệ rộng rãi
Chạy chọt xin về nhiều kinh phí
Các văn nghệ sỹ thâm niên
Rung đùi vuốt râu hi hý
Viết thơ
Các nữ sỹ lại tha hồ mơ về cánh rừng mơ chua cùng các nhân vật
Văn chương thoát tục cõi trần
Vút cao mặc trầm bay bổng
Sau những đợt dự trại kéo dài
Văn thơ thu về hàng đống
Phần lớn những áng văn thơ ca ngợi sự thành công
Một phần đông ngâm nga tức cảnh
Và một phần ái tình bi lụy
Nỉ non
Chả có bài nào dám viết về cuộc sống đã mỏi mòn
(Bô xít Tây Nguyên, đại thảm họa Fomorsa, luật đặc khu và an ninh mạng hồi nào họ ở đâu nào ai biết)
Chả có bài nào
Cứu vận nước khỏi suy vong
Chống tham nhũng, tham quan ư?
Có lẽ ngại gian gian hay tâm hồn chán nản
Lựa chiều bút cho vừa lòng chế độ
Sợ nhất bị cho là lệch hướng cần uốn nắn kịp thời chỉ đạo
Hãi nhất là bị suy thoái, tự diễn biến
(Sự thật còn có thể bị bẻ cong)
Chả có ai canh cánh đến mỏi mong
Viết cho những dân tình đang lầm than đau khổ
Chẳng có áng văn thơ nào vút lên lời phẫn nộ
Nếu ai đó hiểu ra
Chắc có thể sẽ là còn một nước thôi… độn thổ
Mũ mã che tai
Mùa thu hoạch văn chương sắp bội thực đến nơi rồi…