Thi vị        

(Ảnh st)

Thi vị
Vũ Đan Thành

Yêu làm thi vị đất trời
Không yêu vô nghĩa trần đời thế thôi
Chưa yêu thở ngắn than dài
Đương yêu uể oải hồn ai chập chờn.

Yêu làm như thể mất hồn
Có khi vô nghĩa phập phồng đợi mong
Yêu anh em giấu trong lòng
Xa anh mộng mỵ quay vòng sớm hôm.

Không yêu còn vẫn thể khôn
Yêu rồi thành những bồn chồn âu lo
Yêu em anh hóa ngu ngơ
Câu thơ thi vị bỗng đờ đẫn đau.

Không yêu chẳng nhớ nhung nhau
Liền kề thi vị phai màu tháng năm
Vô tình quên cuộc trăm năm
Thành ra vô vị kén tằm không tơ.

Yêu mà yêu mãi lửng lơ
Ngóng trông chờ đợi cơn mơ bồng bềnh
Yêu nhau dẫu đến ngàn lần
Chỉ là những thoáng bần thần phút giây.

Yêu người như dại như ngây
Như đắm như đuối men say nồng nàn
Yêu mà như gió lạnh tràn
Băng qua trống vắng bạt ngàn hư không.

Yêu thành cơn gió phiêu bồng
Không yêu vô nghĩa tình nồng vô vi
Đời là thi vị những người
Đời là bể khổ trần đời hỡi ai…

Cùng chia sẻ bài viết này

Facebook