Dòng sông không vỗ sóng

Dòng sông không vỗ sóng
Vũ Đan Thành

Dòng sông chảy qua quê tôi không ồn ào náo nhiệt
Vẫn yên bình mùa con nước dẫu vơi đầy
Tôi vừa đi qua dòng sông quê tôi đó
Sông Thái Bình giữa lòng đất mẹ Hải Dương xanh.

Năm tháng êm trôi quanh những đồng lúa hiền lành
Hương của đất thơm như mùi phù sa mận chín
Những làng quê mơ màng dưới rặng cây xanh
Thái Bình dòng sông chảy sắp cuối hè tháng bảy.

Những cơn mưa rào vừa vội lướt qua đây
Những bãi cát đổ dài cùng sỏi đá
Những hàng cây xanh ngắt lối đê qua
Những bến bãi những con tàu dầu giãi nắng gió sương.

Những bè cá lồng nối dài từng mảng rộng
Vẫn lãng đãng ven bờ nhấp nhô cây cỏ lác
Như trong hoang sơ trầm mặc bỗng hiện về
Dòng Thái Bình dịu dàng mê mải tự ngàn xưa.

Tôi ngồi đây bên Âu Thuyền giờ vùng ven thành phố
Nơi giao nhau dòng sông Sặt uốn quanh co
Nghĩ về một dòng sông không ì oạp sóng đôi bờ
Và dòng nước lững lờ dịu êm không hối hả.

Nghĩ về những con thuyền mảnh mai quăng chài lưới cá
Nghĩ về những chuyến tàu chở vật liệu trĩu dòng sông
Nào đâu có mênh mông con sóng vỗ
Những giọng hò năm tháng đã lãng quên.

Nơi xí nghiệp đóng tàu 19 tháng năm
Vẫn cắt ngang chiếc đường ray còn hằn dấu tích
Những người công nhân từng ở đó một thời
Nơi những con tàu từng đóng mới đã buông neo.

Và bến cảng còn tàu chợ thường chạy đêm đi Chàng Chũ
Sang bên kia vùng trung du đồi núi Bắc Giang
Dường như đã thời gian mài mòn rồi tất cả
Không gặp người thủy thủ nào còn đưa khách qua sông.

Dòng Thái Bình vẫn còn đây năm tháng
Nước sông xanh chưa hề vơi cạn bao đời
Vẫn êm đềm ngày đêm nhè nhẹ trôi
Vừa đưa tôi con đê bao dài một chặng
Những căn nhà xa xa như vừa mới mọc lên…

(Ven sông Thái Bình – Ảnh Vũ Đan Thành)

Cùng chia sẻ bài viết này

Facebook