Đi trong chiều cuối thu Hà Nội

Đi trong chiều cuối thu Hà Nội
Vũ Đan Thành

Tôi đi trong tiết giời 20 độ
Cái lạnh se se cuối mùa thu Hà Nội
Những pano màu đỏ và vàng vẫn làm chủ đạo
Căng trên các ban công cửa sổ
Của những tòa chung cư cao vun vút
Vài chục năm trước chỉ là mơ
Tôi nghe GDP bung như cánh hoa nở cuối mùa
Ý thơ thành nhạt nhẽo
Tiếng xe chen nhau chạy rì rào lẽo đẽo
Hơn bốn giờ chiều chỗ nào cũng vậy
Các cửa ô
Hàng cây xà cừ da sần sùi già nua
Chỉ còn lưa thưa xanh xao mùa lá
Tiếng chim kêu bạt vía đã từ lâu
Thành phố của những sắc màu lơ đãng
Những âm thanh không hẳn là chát chúa
Nhưng khó lòng nhận ra
Từng con phố xưa
Ngày ấy đã đi qua
Những thân cầu vượt
Đường tàu điện trên cao metro hon mười năm dang dở
Chắn ngang tầm mắt
Đèn xanh đèn đỏ và sắc phục đứng trang nghiêm
Hà Nội – Những khoảnh khắc mộng mơ
Câu thơ phải nghiêng mình
Chẳng thể nào hờ hững
Hồ Gươm xanh lờ nhờ lưng bóng nước
Những phố phường
Xuôi ngược
Với ngược xuôi
Một chặng thôi thấy bàn chân đã mỏi
Chắc là do mình luống tuổi
Mùa đương vào cuối chẳng rung rinh
Có hàng cây hoa sữa vẫn chung tình
Tỏa nồng nàn đung đưa chiều góc phố
Xưa Hà Thành lẫn trong từng hơi thở
Nay những con phố mới xô bồ ngột ngạt
Bặm bụi những bước chân
Không gọi tên những tiếng thân quen phố nhỏ
Thành phố bây giờ đang vươn tới những tầng cao
Những con đường
Ào ào người và xe qua lại
Không còn nơi nào níu kéo lại bước chân qua
Tôi nghe chiều đang dần lạnh giá
Những cơn mưa đã qua không còn lá ướt
Gió thổi nhạt nhòa
Có thể một ngày thành phố chuyển dịch xa hoa
Dáng hào hoa rồi cũng phôi pha
Cả nét dịu dàng mê mải
Cuối mùa thu ai buông tà áo lụa nhạt phai…

Cùng chia sẻ bài viết này

Facebook