Chùm thơ “Biển quê hương”

BÓNG CHIỀU THA HƯƠNG

Vũ Đan Thành
.

Bóng chiều đang ngả về đâu

Về nơi thương nhớ mẹ ta mong chờ

Về nơi kia đó bến bờ

Cánh cò bay lả bay vào lời ca.
.

Bóng tre rủ xuống hiên nhà

Nơi mẹ mừng khóc khi con ra đời

Cố hương chan chứa tình người

Lời ru có nước mắt rơi chân cầu.
.

Cố hương nơi ấy mẹ tôi

Đã ngồi tựa cửa chiều nghiêng ngóng chờ

Cha đi trận mạc bấy giờ

Mười hai năm lẻ một thời đã qua.
.

Mười hai lần cái tháng ba

Mười hai tháng tám mong cha mỏi mòn

Ngày về con chửa lớn khôn

Mẹ không khóc nổi đêm thâu quá dài.
.

Năm năm chưa kịp dãi bầy

Cha đi xa khuất cuối trời nhạn bay

Một miền sóng nước lắt lay

Mẹ cầm tay kéo con và hai em.
.

Bước chân xuống một con thuyền

Ngoảnh nhìn chốn cũ nhập nhòa trời sao

Một vùng sóng nước nghiêng chao

Nẻo xa xa mãi mịt mờ khơi xa…
.

Phận người muôn nẻo bôn ba

Ba mươi năm lẻ đã xa quá rồi

Chiều chiều ánh mắt mẹ ơi

Dõi về phương ấy nay đà cố hương.
.

Lời thơ vương rủ bóng chiều

Cỏ lau nghiêng ngả cuối chiều tha hương.

 

BIỂN QUÊN

Vũ Đan Thành
.

Biển nhớ rồi biển lại quên

Còn chăng những lần hò hẹn

Chiều buồn hoàng hôn không đến

Đổ vàng bãi cát vàng em.
.

Biển quên rồi không nhớ nữa

Mệt nhoài con sóng lưa thưa

Quên đi nỗi nhớ hóa thừa

Gió buồn gió đã bay xa.
.

Biển chẳng hiền hòa như đã

Đợi người chân bước đi xa

Biển không thể nào hóa đá

Mong chi bọt sóng tan ra.
.

Tình yêu giây phút dại khờ

Người đi quên rồi nỗi nhớ

Gói vào buộc chặt vần thơ

Người về niềm thương cách trở.
.

Biển đã quên rồi ước hẹn

Buồn như con sóng xô bờ

Biển đã quên rồi chẳng nhớ

Chỉ còn sóng vỗ miên man…

 

BIỂN MÙA THU
Vũ Đan Thành

Chút tình gởi gió mênh mang
Chiều như vương vãi lang thang cuối trời
Gió như khúc nhạc vừa rơi
Hồn tôi cùng với bồi hồi trong tim…

Chiều như ai đó lặng nhìn
Hoàng hôn mờ ảo chập chờn khơi xa
Bóng chiều vời vợi lòng ta
Ở nơi xa đó cách xa nhớ nhiều.

Biển kia muốn nói bao điều
Gió liêu xiêu gió cuộn chiều phôi phai
Biển chiều tắt nắng sương mai
Vẫn còn như đọng trăng cài áng mây.

Gió như đang thổi ngất ngây
Ru tình ta giấc nồng say cánh buồm
Nhớ người thương một nỗi buồn
Bấy năm xa cách thả hồn mộng du.

Mấy mùa thu biển mùa thu
Ru lòng biển lặng tương tư giữ lòng
Xa xa như áng mây hồng
Con thuyền xa mãi chòng chành mùa thu…

 

BIỂN HÁT KHÚC MÙA ĐÔNG
Vũ Đan Thành

Biển vẫn thầm thì về một bờ cát trắng
Và hoàng hôn mơ màng bóng những chiều xa
Chát mặn mãi cứ vỗ hoài con sóng bạc
Mơ màng chi để nuối tiếc chẳng nhạt nhòa.

Sông vẫn chảy mãi đêm ngày cho thôi khát
Cánh chim bay nẻo vô vọng phía xa vời
Nỗi nhớ quên rồi mong chi lòng diệu vợi
Biển muốn nhạt nhòa sao chát mặn vẫn dâng.

Em đừng để giọt sương hờn trên mi mắt
Biển ngoài khơi những con sóng đã bạc đầu
Hoàng hôn nhớ về những màu chiều ảo ảnh
Cánh chim bay không thể nhớ lối quay về.

Sông vẫn chảy biển vơi rồi từng cơn khát
Nhớ còn đâu con sóng hát khúc mùa đông…

 

BIỂN                            

Vũ Đan Thành
.

Biển chỉ là biển vậy thôi

Nếu không có chiếc thuyền trôi bồng bềnh

Biển êm đâu thác đâu ghềnh

Những khi hờn giận chòng chành bóng mây.
.

Biển chỉ là sóng vỗ hoài

Sóng thôi ngừng vỗ liên hồi hóa băng

Dẫu dù biển rộng mênh mang

Sóng chẳng dâng tràn biển lặng đơn côi.
.

Biển trời mỗi một mình thôi

Đơn thân đơn chiếc thuyền trôi mộng tình

Một khi tự biển lặng thinh

Hoàng hôn hóa đá bình minh vô hồn.
.

Chỉ khi sóng vỗ dập dờn

Là em khi đó giận hờn cùng anh

Biển xanh bởi áng mây xanh

Yêu anh biển ướt vòng quanh con thuyền.

(Ảnh ST)

Cùng chia sẻ bài viết này

Facebook