Biển chết
Vũ Đan Thành
Đêm cồn cào men say ta muốn gục đầu vào ngực biển
Đè lên con sóng hát mê hoặc triền miên
Đêm muốn chồm lên bờ môi rạo rực
Khát khao
Nhớ
Đợi
Và chờ
Những đê mê tê dại những bến bờ
Mệt đẫn đờ
Đờ đẫn.
Ta muốn làm gã khờ hằng đêm lận đận
Trong màn đêm rồng rỗng
Quạng quờ
Vơ véo
Gọi
Réo tên
Đêm rên cuồng si ngây dại
Biển cùng ta nhễ nhại những cơn mê.
Rồi chết đuối như bồng bềnh hả hê chiếc lá
Vắt kiệt
Cánh buồm nằm ngủ
Những mong manh
Những chòng chành dưới muôn ngàn lớp sóng xô
Biển không phải một bài thơ
Biển là biển chết.
Vùi hết những bão giông khờ khạo
Xuống đáy lòng
Chìm dưới đáy sâu giữa trùng khơi từng con sóng
Tình hoang phiêu
Thăm thẳm
Giấc thiên đàng…